Nguyễn Tâm

MÙA LŨ




Mùa này con lũ lại dâng cao
Miền tây quê tôi lũ lại vào
Xa xa từng mái tranh thoi thóp
Đồng quê lúa ngộp nước ngập sâu


Cây cầu tre nhỏ chẳng thấy đâu
Bờ đê thửa ruộng nước tới đầu
Thương quê khốn khó đời dâu bể
Gồng gánh tựa nương vượt cơ cầu


Một sương hai nắng lắm dãi dầu
Đời nghèo gian khổ đến từ đâu
Nước dâng lai láng lòng nặng trĩu
Nhìn cảnh mà đau xót xa nhiều


Đường quê lụp sụp vài chiếc lều
Bao nhiêu của cải nước cuốn tiêu
Cả đời dành dụm nào ai hiểu
Bếp lạnh trống trơn bữa cơm chiều


Hậu Giang còn đó bến Ninh Kiều
Lũ về mưa đổ gió hắt hiu
Long An, Cai Lạy qua Rạch Giá
Tan hoang lũ phá nát mọi miền


Người dân đôn hậu lại thật hiền
Gắn liền cuộc sống với thiên nhiên
Trời cao sao nỡ gieo sầu nhớ
Con chết mẹ đau mắt lệ mờ


Tang tóc cắt chia cuộc tình cờ
Người đi kẻ ở rồi bơ vơ
Con quốc bên trời kêu í ới
Nước trôi cuồn cuộn đến khi nào


Đêm nay nước lớn chảy ào ào
Lạy trời mai sáng đừng dâng cao
Hàng tre con sáo không chỗ đậu
Tội biết dường bao tiếng mẹ gào


Mỗi năm nước mắt lại tuôn trào
Đau lòng con ếch cạnh bờ ao
Không còn gò cao mà nương náu
Chỉ thấy cọng rơm níu chân vào


Hỡi ơi dạ thắt với gan bào
Nỗi niềm thương cảm đến nôn nao
Quê hương thắm đỏ trong dòng máu
Lũ đi cho lúa lại xanh màu


Ghe nhỏ lắc lư sóng ba đào
Bồng bềnh con nước với trăng sao
Lại nữa một mùa con nước lũ
Bao giờ cho đủ nỗi thương quê !


Nguyễn Tâm
04 - 30 - 2011

Được bạn: vdn 4.5.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "MÙA LŨ"